Ông nhặt lên. Những hy vọng tốt lành đang đợi và đón ta nơi phía trước. Là giá trị. Ông nói: “Tôi sẽ cho một trong các bạn tờ giấy bạc này. Nhưng lần thứ 3 những cánh tay trong phòng vẫn nhất tề giơ lên.
Mệnh giá của nó không hề thay đổi. Bít tất mọi cánh tay vẫn giơ lên. Nhưng trước khi cho để tôi làm điều này đã”. Trông nó nhơ bẩn và nhàu nát: “Sao còn ai muốn tờ bạc này?”. “Thôi được rồi – ông nói – Để xem thế nào đây nếu tôi làm điều này”. Bị giẫm đạp tơi bời. Cả thảy các bạn đã có một trắc nghiệm. Mọi cánh tay đều giơ lên. Một bài học quý. Chúng ta cứ ngỡ mình thật vô dụng. Rất nhiều lần trong cuộc sống của mình chúng ta đã ngã gục.
Chúng ta quyết không bao giờ đánh mất giá trị của chính bản thân mình. Không chỉ là tiền. Ông ta vò nhàu tờ giấy bạc rồi hỏi: “Ai vẫn còn muốn lấy tờ giấy bạc này?”. Các bạn vẫn muốn nó bởi vì giá trị của nó đã không hề giảm đi. Không cần biết tôi đã làm gì với tờ bạc này. Trong những trường hợp như vậy. ” Hoàng Minh Phương. Lần thứ 3 ông hỏi. Và với đồng tiền này.
Và ông thả tờ bạc rơi xuống đất rồi dùng mũi giày di nó trên nền nhà.
Mệnh giá không hề thay đổi bởi vậy ta không cần biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra. Chẳng là gì. Bị tả tơi. Đừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những hăm hở.
Ông nói: “Các bạn thân mến.